“Ta chỉ nói cho ngươi một sự thật, cách lừa trời dối biển đã có rất nhiều Thiên Tôn nghĩ tới, nhưng chưa từng có ai thành công.” Tề Linh Vân chậm rãi nói: “Trừ phi ngươi có thể khiến ta tin tưởng, nếu không ta không thể nào phối hợp với ngươi.”
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác.” Tô Mục lắc đầu, nói: “Tề Linh Vân, ngươi phải hiểu rõ một điều, bây giờ ta còn có thể bình tĩnh nói chuyện với ngươi là vì tu dưỡng của ta đủ cao, chứ không phải vì lý do nào khác. Ngươi không có bất kỳ cửa nào để mặc cả với ta. Nói một câu khó nghe, kết quả tệ nhất cũng chỉ là bằng hữu của ta bỏ mạng, còn ngươi chôn cùng nó, bản thân ta sẽ không tổn thất gì.”
“Ngươi không phải loại người không màng đến sống chết của bằng hữu.” Tề Linh Vân nói.
“Ngươi quen ta bao lâu mà biết ta không phải?” Tô Mục cười lạnh: “Cùng lắm thì nó chết, ta báo thù cho nó là được. Ta có thể khẳng định, chỉ cần nó chết, ngươi chắc chắn không sống nổi.”